Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Tết

Tết ! -
Ơ thế thêm một Tết !
Tôi
quẳng nó
vu vơ
vào một xó lòng

Một năm nữa mày có buồn như vậy không. Mười năm nữa mày có buồn như vậy không. Hoa ban, một nghìn năm nữa mày có trắng như vậy không. Người mười năm cũ.

Ở tuổi 20, anh đã biết rằng đâu đó trên thế giới sẽ có một điểm sáng chờ đợi anh. Anh chỉ còn phải tìm nó, đốt cháy mình và biến mất trong ánh sáng của nó. Một thứ ánh sáng huy hoàng mà cả thế giới phải ghen tỵ. Người thủy thủ bị biển khước từ.

30 tuổi, anh vẫn sống như thế và hiểu rằng con tàu đã khởi hành và anh không có tên trên đó. Một nỗi buồn rỗng, không nội dung.

Tôi chẳng mang sang gì cả
nỗi buồn ga cuối còn nguyên

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Những đứa trẻ sau hồi chuông nửa đêm

Lũ trẻ con tập vở kịch sự tích Giê-su ra đời.
Cô giáo đọc cho chúng nghe Ma-thi-ơ 2:1-22.
Rồi đứa đẹp trai nhất làm Giô-sép,
đứa trắng trẻo nhất làm Ma-ri,
đứa nhỏ con nhất làm Chúa Giê-su hài đồng,
đứa thông minh nhất làm thiên sứ,
ba đứa da sậm màu làm ba vua từ Đông phương,
đứa cao lớn nhất làm vua Hê-rốt,
những đứa trịnh trọng thì làm những thầy tế lễ cả,
những đứa thích đánh nhau thì làm lính cho vua,
và tất cả những đứa còn lại thì làm trẻ con ở thành Bết-lê-hem.
Lũ trẻ con theo từng đoạn trong Ma-thi-ơ mà đóng kịch.
Kịch rất dễ đóng.
Hồi hộp nhất nhưng vui nhất là đoạn Giô-sép đem Ma-ri và hài nhi vượt biên sang Ai-cập.
Tất cả lũ trẻ con đều đòi cùng vượt biên nhưng không được phép.
Khó diễn nhất là đoạn lính của Hê-rốt lùng giết hết trẻ con ở thành Bết-lê-hem sau lúc nửa đêm.
Cô giáo không biết phải làm cảnh máu chảy như thế nào.
Tôi bảo cô giáo phát cho bọn lính những chiếc khăn quàng đỏ.
Khi chúng quàng vào cổ đứa trẻ nào thì đứa ấy ngã xuống chết như bị cắt cổ.
Đoạn ấy diễn ra thật rùng rợn. Từng đàn trẻ con cổ đỏ ối nằm ngổn ngang trên sân khấu.
Trong đêm văn nghệ Giáng Sinh, vở kịch diễn rất thành công.
Tất cả khán giả đều xúc động và vỗ tay ngợi khen nhiệt liệt.
Sau đêm diễn, lũ trẻ con cởi trả lại những khăn quàng đỏ.
Cô giáo bảo chúng cứ giữ lấy những khăn ấy để làm kỷ niệm.
Tôi bảo chúng đừng giữ làm gì, vì đó là máu của trẻ con bị lính của Hê-rốt cắt cổ.
Có những đứa cởi trả lại ngay, có những đứa nằng nặc giữ lấy.
Khi chuông nhà thờ rộn rã vang lên vào lúc nửa đêm, nước mắt tôi tuôn đầy trên má.
Tôi biết những đứa trẻ con giữ lấy khăn quàng đỏ sẽ bị lính của Hê-rốt lần lượt cắt cổ trong giấc chiêm bao.
Chắc không còn đứa nào thức dậy vào sáng hôm sau để mở những gói quà đầy đồ chơi và kẹo ngọt.

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Muôn dặm không mây

Thiên gian hữu thủy thiên gian nguyệt
Vạn lý vô vân vạn lý thiên


Ngàn sông có nước ngàn trăng hiện
Muôn dặm không mây muôn dặm trời


Ngàn sông ngàn nước ngàn trăng chiếu
Muôn dặm không mây muôn dặm trời